Các nhóm thợ, nhà thầu trước đó lên xin thi công, đến
hẹn mà không thấy lên ! Có nhóm thợ nhận khởi
sự được 2 tháng. Khi một vài dầm sắt đã hàn xong, đang chờ đưa lên khung
bê-tông, thì họ âm thầm rút lui, khất lần, và mất hút theo thời gian. Vì dầm sắt
lớn quá (!), vì độ cao, không lên thi công được, vì đưa một đơn vị dầm sắt nặng
hơn 2 tấn lên cao, cần chính xác. Và ba tầng dầm sắt ráp nối tiếp vào, mới tới
đỉnh là 30m. Xe cẩn cẩu không lên sàn được, cần trục thì… khó kiếm ra trên vùng
rừng núi này !?! Khó khăn biện minh cho sự thoái thác !
Trước khi khởi công xây nhà thờ, bao khó khăn, vướng mắc,
trục trặc liên tiếp dồn về. Tôi vẫn mạnh dạn tuyên bố với giáo dân : Nếu anh chị
em có Thần Khí Chúa trong tâm hồn, chúng ta có thể cùng nhau xây dựng nhà thờ !
Một lần nữa chúng tôi lại mò mẫm tiến bước, và xin Thần Khí đến !
Từng xe sắt vẫn tiếp tục được chở đến, từng thanh sắt,
nặng hơn nửa tấn, được giáo dân xúm vào đẩy lên. Mấy tay nghề người Jrai mới học
việc với thợ, nay trở thành thợ chính bất đắc dĩ. Từng thanh sắt V, sắt H – nặng
600 kg – lần lượt được cắt bằng gió – gaz, khoan bằng máy chuyên dùng lớn nhất,
rồi hàn ráp lại. Tôi đã mời mấy tay thợ quen trong tỉnh lên. Họ đã xem và đánh giá đạt chất lượng. Có một anh kỹ
sư đóng tàu biển, trước làm ở Cty Vinashine – là xưởng đóng tàu quốc doanh lớn
và quy mô nhất nước, ở Nha Trang – cũng được mời đến và đánh giá mối hàn tốt, rồi
chỉ thêm vài thao tác kỹ thuật.
Giáo dân Jrai phải học thành thợ, cho dù có vì thế mà
tiến trình xây dựng chậm lại. Đó chẳng phải là mong ước ban đầu của tôi sao ?
Và rồi dầm sắt đầu tiên được từ từ kéo lên cao bằng 3
palan, dây to bản và sức người. Những lo ngại nguy hiểm, phải leo lên cao chênh
vênh, mầy mò tìm cách kéo dựng dựng sắt cao 10m lên.
Mưa phải ngưng vì sắt trơn trượt, người di chuyển khó
khăn. Trời chuyển mưa là nguy cơ chết người vì lo sấm sét đánh xuống cột sắt giữa
đồng không: mọi hoạt động ngùng lại. Gió to cũng phải ngồi chờ. Với trí kiên cường
và kinh nghiệm của một số thợ trong cộng đồng, mọi người cùng góp ý, bàn bạc.
Và việc đưa dầm sắt lên cao trở nên thao tác quen thuộc, ngày càng nhanh hơn
nhiều – chỉ cần một ngày, thay vì 3 tuần như chiếc cột đầu tiên – và nhất là an
toàn hơn, không cần leo cao mạo hiểm như ban đầu. Gọi là mạo hiểm vì thấy họ
leo cao mà không có dây an toàn. Nhưng có nhiều người không ngại độ cao, tự leo
lên chót đỉnh dầm sắt mới dựng – cao 12m – và khen : “ Trên này gió thổi mát hơn dưới đó !” Khi tôi yêu cầu leo xuống, hắn
còn đứng thằng lên, buông xuôi tay, chụp một tấm hình “tự sướng” (selfie) rồi mới
chịu xuống !
Và mùa mưa rồi cũng trôi qua, từng dầm sắt lần lượt được
hàn ráp thành khung và đưa lên chậm chạp mà an toàn, chắc chắn, nhiều lúc mọi
người làm ráng tới tối mịt để neo dầm sắt cho an toàn rồi mới ra về. An toàn là
điều mọi người nhắc nhở nhau hằng ngày, nhiều lúc “to tiếng” khi có người vô
tình vi phạm. An toàn có cảnh giác nhiều cách mấy cũng không thừa. Nhất là khi
nghe tình hình xây dựng trong nước, cứ vài tháng lại có tin báo là xảy ra tai nạn,
sự cố, có lúc chết người vì sập dàn giáo, gãy cần cẩu, đổ tầng bê tông mới đúc…
Toàn những nơi có nhà thầu, công ty có nhiều thiết bị đến thi công !
Tạ ơn Chúa ! Tới hôm nay, mọi sự vẫn diến tiến trong
an bình – tức là an toàn và bình tâm.
Nhờ an toàn nên dân làng vẫn đến giúp xây dựng nhà thờ như hôm nào. Có lẽ nhờ đó,
họ đã không ngần ngại bắt tay vào những việc nặng nhọc, khó khăn, đôi khi nguy
hiểm nữa. Công việc như vượt sức người, trở ngại có lúc như không thể vượt qua.
Có vậy mới thấy : không ai dám nói nhờ sức mình. Có vậy mới cảm nhận được sự hiện
diện của Thần Khí Chúa đang ở với cộng đoàn. Có Ngài hiện diện là có bình tâm, tâm hồn bình an xua tan những
lo âu, thắc mắc, ngại ngần sắp tới.
Nhìn lại những hàng dầm sắt vươn cao trên khung bê
tông của ngôi nhà đang xây dựng, như niềm hy vọng nhà Chúa mỗi ngày sẽ sáng tỏ hơn
trước thềm năm mới này.
Yali ngày đầu năm Đinh Dậu 2017
No comments:
Post a Comment